Nốt trầm đam mê, khởi đầu cho những giai điệu lớn
Nốt trầm đam mê, khởi đầu cho những giai điệu lớn. Có những ngày tôi nhìn vô định vào trang giấy trắng, cầm cây bút bi trong tay mà chẳng biết phải viết gì. Những con chữ cứ như chạy trốn, ý tưởng thì rối tung. Tôi tự hỏi: “Liệu mình có đủ giỏi và thực sự yêu môn Văn không? Nếu yêu thì tại sao lại mệt mỏi đến thế này?”
Ban đầu, khi nhận được lời đề nghị tham gia ôn thi đội tuyển học sinh giỏi từ cô giáo bộ môn, tôi đã rất háo hức. Tôi say mê đọc từng trang sách, nghiền ngẫm từng câu thơ, tác phẩm, vui sướng khi viết được một bài văn hay. Nhưng càng bước sâu vào hành trình này, tôi càng cảm thấy chông chênh. Áp lực từ những bài nghị luận khó nhằn, từ việc liên tục bị thầy cô chỉnh sửa bài làm, từ những đêm thức muộn để hoàn thành đề cương… tất cả khiến tôi kiệt sức. Tôi từng nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Hình 1: Namikokoro kiệt sức đến bỏ cuộc
Tôi hoài nghi bản thân và kể cả tình yêu dành cho môn Văn mà tôi từng tự hào
Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng chán nản không có nghĩa là mình không đủ giỏi hay không có đam mê. Nó chỉ là một tín hiệu báo rằng tôi cần điều chỉnh lại cách học, cần mạnh mẽ hơn để đi tiếp. Tôi bắt đầu kỷ luật bản thân hơn, mỗi ngày dành ra một giờ để đọc sách, một giờ để rèn luyện viết lách. Tôi không còn trông chờ vào cảm hứng, mà học cách kiên trì dù có những ngày cảm xúc không thuận lợi. Tôi đặt lên bàn một quyển sổ mới, cầm chiếc bút bi Thiên Long thân quen và bắt đầu viết, dù chỉ là vài dòng suy nghĩ vụn vặt. Tôi luyện đề với sự nhẫn nại, dẫu có những lúc chỉ nhận được một lời phê lạnh lùng từ thầy: “Bài này chưa đủ sâu đâu em”.
Hình 2: Namikokoro luyện đề với sự nhẫn nại
Tôi điều chỉnh lại cách học để mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Thời gian trôi qua, từng chút một, tôi nhận ra mình đang tiến bộ. Những bài viết của tôi dần có chiều sâu hơn, câu chữ chín chắn, lập luận rõ ràng hơn. Rồi ngày thi đến, tôi bước vào phòng với một tâm thế vững vàng. Tôi không còn sợ hãi nữa, vì tôi biết rằng mỗi nét chữ mình viết xuống hôm nay chính là kết quả của cả một hành trình dài kiên trì.
Có thể bạn cũng đang gặp khó khăn trên con đường mình đã chọn. Nếu vậy, hãy nhớ rằng cảm giác chán nản không phải là dấu chấm hết. Nó chỉ là một thông điệp nhắc nhở bạn cần kiên định hơn, cần tiếp tục cố gắng, dù chỉ là một chút mỗi ngày. Vì rồi một ngày nào đó, bạn sẽ nhìn lại và tự hào với chính mình: “Mình đã không bỏ cuộc".
Viết bình luận