Ánh sáng trôi giữa đại dương
Tôi sinh ra trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối con hẻm, nơi buổi chiều luôn rực lên màu nắng mật ong và tiếng cười của mẹ. Gia đình tôi chẳng giàu có gì. Bố làm thợ điện, mẹ bán hàng tạp hóa. Cuộc sống vẫn luôn chênh vênh như sợi dây điện giăng trên mái nhà, chỉ cần gió mạnh là chao nghiêng, nhưng chưa bao giờ đứt. Vì giữa những thiếu thốn ấy, tôi vẫn lớn lên trong yêu thương.
Sinh nhật năm tôi tám tuổi, bố mua tặng tôi một cây bút Thiên Long màu xanh ngọc. Ông nói: “Con dùng nó mà viết điều con tin là đẹp nhất nhé”. Nhưng tôi lại thích vẽ hơn là viết nên tôi luôn dùng cây bút ấy để vẽ vu vơ lên trang giấy trắng.
Tối đó, tôi ngồi dưới ngọn đèn bàn nhỏ, vẽ ra một con thuyền giấy trôi giữa biển mực xanh. Bố bảo: “Thuyền phải có đèn mới tìm được đường”. Tôi không hiểu hết, chỉ thấy hình ảnh ấy thật đẹp.
Nhiều năm sau, trong giờ Mỹ thuật, cô giáo chiếu cho cả lớp xem bức ảnh: một con thuyền giấy neo trên một bóng đèn. Cả lớp cười, bảo rằng thật ngớ ngẩn bởi đèn thì cháy, thuyền thì tan. Có bạn thì bảo “Thuyền mà đi trên đèn thì sao nổi được. Nhưng tôi lại thấy bức ảnh ấy như một giấc mơ, nơi ánh sáng và hành trình chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi của niềm tin. Bởi tôi hiểu, đèn không thể chiếu sáng cả màn đêm, thuyền giấy chẳng thể đi hết đại dương, nhưng trong khoảnh khắc trói buộc ấy, chúng như có sự liên kết, một thứ tồn tại vừa mong manh, vừa kiêu hãnh.
Cô giáo chiếu cho cả lớp xem về một con thuyền giấy neo trên một bóng đèn.
Tối hôm ấy, tôi lấy cây bút máy Thiên Long cũ ra, mở lại trang giấy trắng. Tôi vẽ lại bức ảnh ấy. Một con thuyền nhỏ neo vào chiếc bóng đèn đang phát sáng. Trong lúc mực xanh lan nhẹ trên giấy, tôi bỗng hiểu rằng đôi khi, trong những điều yếu ớt nhất lại ẩn chứa sức mạnh để cùng tồn tại. Gia đình tôi cũng vậy bố mẹ vất vả, chông chênh trong những tháng ngày chạy ăn từng bữa, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi nhau. Mẹ hay bảo: “Chúng ta không có nhiều, nhưng chúng ta có nhau, thế là đủ.”
Mỗi khi mất điện, bố lại lấy đèn pin soi cho tôi học. Mẹ ngồi may áo dưới ánh sáng mờ, còn tôi viết nốt bài văn bằng cây bút năm nào. Mực đôi khi tắc, phải lắc mạnh mới chảy, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn. Bởi tôi hiểu, không có ánh sáng nào đến dễ dàng.
Bố hay lấy đèn pin soi cho tôi học còn mẹ thường ngồi may áo cho tôi dưới ánh sáng mờ
Tôi từng hỏi bố: “Nếu một ngày đèn tắt, con thuyền có lạc không?” Bố chỉ mỉm cười: “Khi con đã mang ánh sáng trong tim, con sẽ chẳng bao giờ sợ bóng tối.” Câu nói ấy, tôi giữ mãi. Nó trở thành ngọn đèn của tôi, thứ ánh sáng không cần điện, chỉ cần lòng tin.
Giờ tôi đã lớn, cây bút Thiên Long nằm yên trong hộp bút cũ. Vỏ ngoài đã sờn, nhưng mực vẫn xanh. Mỗi khi viết, tôi vẫn cảm thấy hơi ấm từ những bàn tay đã từng nắm lấy tay tôi dẫn qua những mùa mưa. Tôi viết về thuyền, về đèn, về những người không ngừng đi tìm bình yên. Và tôi nhận ra: điều giữ con thuyền khỏi chìm không phải là biển lặng, mà là ánh sáng trong lòng những người cùng nhau chèo.
Bức ảnh “thuyền trên đèn” vẫn nằm trong cuốn sổ của tôi. Mỗi lần nhìn lại, tôi mỉm cười bởi tôi hiểu rằng chẳng có ai đủ mạnh để chiếu sáng cả thế giới, cũng chẳng có con thuyền nào đi hết đại dương. Nhưng chỉ cần ta còn muốn bước tiếp, còn giữ trong tim một chút sáng của yêu thương, thì dù bóng tối có dày đến đâu, ánh sáng vẫn biết đường mà tìm đến.
Rồi tôi gấp một con thuyền mới, đặt lên mặt bàn cạnh bóng đèn nhỏ như thể để nó trôi đi, cùng ánh sáng, cùng những giấc mơ không bao giờ cũ.


Viết bình luận