Gió còn thổi, đời vẫn thế mà trôi

Thứ Hai 23/06/2025

Tôi vẫn nhớ như in những năm tháng rực rỡ của thời học sinh - khoảng thời gian mà tôi từng là một chàng trai đầy tự tin, tràn ngập năng lượng và luôn tự hào về những gì mình đã đạt được. Tôi đã từng đứng trên sân khấu, từng hát, từng diễn, từng viết ra những vần thơ mà chính tôi cũng say mê đọc lại. Tôi từng được thầy cô yêu mến, từng sở hữu những tờ giấy khen đầy ắp trong ngăn tủ, từng nắm trong tay những chiếc bút Thiên Long mà mỗi nét mực đều là dấu ấn của sự nỗ lực không ngừng. Hơn 12 năm miệt mài, tôi đã sống trong ánh hào quang của chính mình, từng bước khẳng định giá trị bản thân với niềm tin rằng chỉ cần cố gắng, tôi sẽ luôn là phiên bản tốt nhất của chính mình.

Hình 1: Namikokoro vẫn luôn sống trong hào quang của chính mình

Tôi đã sống trong ánh hào quang của chính mình và từng bước khẳng định giá trị bản thân

Thế rồi, tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Điều chào đón tôi không còn là lớp học quen thuộc hay những người bạn cũ. Một thế giới hoàn toàn khác mở ra - không còn những cuộc thi tôi từng háo hức chuẩn bị, không còn những tràng pháo tay vỗ về sự tự tin của tôi. Tôi thật sự cảm thấy chênh vênh giữa những thay đổi, giữa những kỳ vọng không thành, giữa vô vàn áp lực mà tôi chưa từng đối mặt. Những trang vở từng là nơi tôi gửi gắm ước mơ cũng đến hồi dang dở, những cây bút từng là bạn đồng hành lại nằm lặng yên một góc. Tôi bắt đầu thức khuya hơn, ăn uống qua loa và lơ đãng trong việc học tập. Đam mê viết lách từng là niềm tự hào giờ cũng phai nhạt dần. 

Tôi không còn tìm kiếm niềm vui từ những điều nhỏ bé mình từng yêu. Và rồi tôi khát - tôi khát những nội dung vô nghĩa trên mạng xã hội, tôi khát sự công nhận từ người ngoài, mặc dù chính những ánh mắt ấy lại là điều luôn làm tôi lo sợ. Tôi thu mình lại, vô thức tự dựng lên một vỏ bọc khó gần , tự trói mình trong sự lười biếng và vô định. Tôi là người nhận ra sự sa sút của bản thân hơn ai hết, nhưng tôi để mặc thời gian trôi, để mặc bản thân trượt dài trong những suy nghĩ bâng quơ: “Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Hình 2: Namikokoro chênh vênh giữa vô vàn áp lực

Tôi chênh vênh giữa vô vàn áp lực mà mình chưa bao giờ đối diện.

Nhưng tôi nhận ra không thể cứ như thế mãi.

Tôi từng tỏa sáng cũng từng xuất sắc mà. Và nếu đã làm được một lần, tại sao tôi không thể làm lại? Tôi không thể và cũng không cần phải quay về quá khứ, vì tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Nhưng tôi có thể học lại từ chính mình - học cách kiên trì, học cách tin tưởng vào bản thân. Tôi sẽ nhặt lại chiếc bút Thiên Long, mở những trang sổ trắng, ghi xuống những dòng suy nghĩ còn chưa được nói ra, những kế hoạch còn bỏ lửng. Tôi sẽ không để ánh hào quang cũ giam cầm mình, mà sẽ tự tạo nên một ánh sáng mới không chỉ rực rỡ mà còn bền bỉ hơn.

Tôi sẽ không vội vã. Tôi chỉ cần mỗi ngày một chút, chỉ cần tốt hơn ngày hôm qua một chút. Một trang vở được lấp đầy, một bài học được tiếp thu, một dòng chữ tiếp thêm động lực. Và rồi từng chút một, tôi biết minh sẽ trở lại.

Bạn có tâm tư cần lắng nghe?
Chia sẻ cùng với chúng tôi
Gửi
Viết bình luận
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
Bizner
Colorkit
Thiên Long
Flexoffice
Sharpie
Parker
Crayola
Dymo
Paper mate
loader