Mặt nạ nụ cười

Hồi nhỏ, tôi cứ nghĩ lên cấp ba sẽ vui lắm, giống mấy bộ phim học đường lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Nhưng lớn rồi mới biết, có những ngày, dù đứng giữa đám bạn thân nhất, tôi vẫn thấy cô đơn.

Tụi bạn hay nói “Mày lúc nào cũng vui vẻ”, mà đâu biết có những hôm, lòng nặng trĩu mà miệng vẫn phải cười. Tôi sợ nếu mình buồn quá, tụi nó sẽ thấy phiền. Sợ nếu mình lặng lẽ quá, người ta sẽ bỏ tôi lại phía sau. Có những ngày, tôi chỉ muốn ai đó nhận ra, chỉ cần hỏi một câu “Mày ổn không?”, nhưng cũng may, không ai hỏi, vì chắc gì tui dám trả lời thật.

Có bữa làm bài kiểm tra dở tệ, điểm thấp muốn khóc, mà vẫn giả bộ cười hề hề cho qua chuyện. Có lần, tụi nó rủ nhau đi chơi mà quên tôi, trong lòng buồn thiu nhưng ngoài mặt vẫn cười “Không sao đâu”. Ngay cả những ngày chỉ muốn trốn biệt trong một góc, tôi vẫn phải ra chơi cùng mọi người, sợ nếu mình không cười, sẽ bị lạc lõng.

Tôi luôn che giấu mọi cảm xúc tiêu cực thông qua nụ cười

Nhưng rồi tôi nhận ra, không chỉ riêng mình tôi như vậy. Thằng bạn lúc nào cũng làm trò cho cả nhóm cười, có hôm ngồi thẫn thờ nhìn xa xăm. Nhỏ bạn hay nói “Tao ổn”, vậy mà có lần tôi bắt gặp nó lặng lẽ xé từng trang nhật ký. Hình như, ai cũng có những nỗi buồn không dám nói, cứ nghĩ mình là người duy nhất bị bỏ lại phía sau, nhưng thật ra, đứa nào cũng đang loay hoay giữ chặt lấy nụ cười, như một tấm vé để được chấp nhận.

Ai cũng sẽ có những nỗi buồn mà mình không dám chia sẻ

Mãi sau này tôi mới hiểu, mạnh mẽ không có nghĩa là lúc nào cũng vui. Mạnh mẽ là dám nói “Hôm nay tao không ổn”, là dám để ai đó thấy mình yếu lòng mà không sợ bị xa lánh. Vì bạn bè thật sự, không phải chỉ cười với mình lúc vui, mà là những đứa vẫn ngồi yên cạnh mình dù mình chẳng còn sức để cười.

Thứ Năm 24/07/2025
Bạn có tâm tư cần lắng nghe?
Chia sẻ cùng với chúng tôi
Gửi
Viết bình luận
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
Bizner
Colorkit
Thiên Long
Flexoffice
Sharpie
Parker
Dymo
Paper mate
loader