Những mùa hè không trở lại

Tôi không nhớ mình đã bao nhiêu lần quên mang bút, nhưng tôi nhớ rất rõ ai là người luôn lẳng lặng đẩy cây bút bi sang cho tôi mỗi khi thấy tôi loay hoay tìm kiếm. Đó là Quang. Cậu bạn ngồi cạnh tôi suốt những năm tháng cấp hai.

Quang tuy không giỏi Văn, nhưng Toán thì khỏi phải bàn. Những con số đối với cậu ấy thì dễ dàng như ăn bánh. Còn tôi thì ngược lại. Văn là niềm đam mê, là thế mạnh, nhưng cứ đụng đến phương trình hay những công thức thì đầu tôi lại trống rỗng. Chúng tôi là hai mảnh ghép đối lập, vậy mà lại thành một cặp đôi hoàn hảo trong lớp, cùng thúc đẩy nhau tiến bộ vượt trội trong học tập.

Thời học sinh, chúng tôi là đôi bạn cùng bàn hoàn hảo

Những ngày ôn thi, Quang luôn giúp tôi tổng hợp lại những công thức quan trọng, cũng như những dạng bài cần phải luyện tập để lấy điểm, không khác gì người thầy Toán như hai vậy, còn tôi thì cẩn thận phân tích lại cho Quang những biện pháp tu từ, viết xuống từng ý văn mượt mà, mạch lạc để cậu ấy ghi nhớ. Vở của tôi dày đặc những dấu bút bi xanh Quang dùng để khoanh tròn các công thức, còn sách Ngữ Văn của Quang thì chi chít những dòng chữ bằng bút đỏ tôi thêm vào để cậu ấy nhớ ý chính. Tôi thích viết bằng bút bi, nét chữ tròn trịa, rõ ràng, giống như cách tôi nâng niu từng câu từ. Còn Quang, cậu ấy chỉ cần một cây bút là đủ, dù cũ hay mới miễn sao chỉ cần có thể viết ra được những con số chính xác.

Có lần, Quang quên mang bút, tôi đưa cậu ấy một cây bút bi Thiên Long mà tôi vẫn hay dùng. Cậu ấy đón lấy, thử vài nét rồi nói : “Cây bút này viết đã tay ghê.”

Sau hôm đó, Quang bắt đầu thích viết bằng bút bi giống tôi, nói rằng nó giúp chữ cậu ấy đẹp hơn, không bị nguệch ngoạc như trước. Tôi mỉm cười với suy nghĩ có những thứ tuy nhỏ nhặt như vậy mà lại gắn kết chúng tôi hơn. Nhưng tình bạn không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có lần, chúng tôi cãi nhau chỉ vì một bài toán. Quang cho rằng tôi chưa đủ cố gắng, còn tôi cảm thấy cậu ấy không hiểu nỗi khổ của người không có khiếu với số học. Một tuần không nói chuyện, không mượn vở, mỗi người một nhóm bạn mới, đến ăn cơm trưa cũng không ngồi cùng bàn. Đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy trống trải lạ kỳ. Rồi một hôm, khi tôi đưa tay vào ngăn bàn, tôi thấy một cảm giác quen thuộc nằm ngay ngắn bên trong. Đó chính là cây bút tôi đã cho Quang mượn lần trước, bên cạnh còn mảnh giấy ghi chú màu vàng với dòng chữ nhỏ : “Giận gì thì giận, chứ đừng nghỉ chơi.”

Tình bạn nào cũng sẽ có lúc hờn dỗi nhưng đừng vì vậy mà đánh mất nhau

Tôi bật cười nhưng vẫn giữ nét mặt không mấy vui vẻ khi chạm mặt Quang. Đến giờ ra chơi, tôi lẳng lặng đẩy vở Văn của mình qua chỗ Quang, rồi nhẹ giọng : ” Mai còn kiểm tra 1 tiết Văn nữa, học đi còn làm bài.”

Thời gian trôi đi, những đứa trẻ ngày nào rồi cũng lớn. Những cuốn vở cũ đã xếp vào góc tủ, những cây bút cũng đã khô mực từ lâu. Chúng tôi cũng đã mất liên lạc với nhau sau khi lên cấp 3, tuy rằng mỗi người đều đã có cuộc sống mới .Nhưng tình bạn ngày ấy vẫn còn đó, tựa như những dòng chữ trên trang giấy - có thể nhạt màu theo năm tháng, nhưng không bao giờ biến mất.

Vì có những kỷ niệm không thể nào thay thế. Và có những tình bạn sẽ mãi mãi là những dòng mực không phai.

Thứ Ba 08/07/2025
Bạn có tâm tư cần lắng nghe?
Chia sẻ cùng với chúng tôi
Gửi
Viết bình luận
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
Bizner
Colorkit
Thiên Long
Flexoffice
Sharpie
Parker
Dymo
Paper mate
loader