Thức giữa đêm tối, lạc lối giữa ngày xanh

23h30.

Minh tắt đèn, kéo chăn trùm kín đầu, tự nhủ hôm nay nhất định sẽ ngủ sớm. Nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu bỗng nhảy ra một loạt thứ chưa làm. Mấy tin nhắn chưa kịp trả lời. Bài kiểm tra sáng mai chưa xem lại. Video đang coi dở. Cậu với tay lấy điện thoại. Ánh sáng xanh hắt lên trần nhà, xé toang bóng tối trong phòng.

“Chỉ 5 phút thôi.”

Nhưng rồi 5 phút trôi qua, 10 phút, rồi 30 phút…

 Chúng ta sẽ thường xuyên bị kéo theo những thông tin đang hiện hữu với nỗi sợ bị bỏ lại phía sau

1 giờ sáng.

Minh kéo màn hình xuống. Story của bạn bè vẫn sáng rực. Có đứa khoe suất học bổng vừa đậu. Có đứa check-in ở quán cà phê mở đêm. Có đứa than thở deadline bài tập chưa xong. Minh nhìn tất cả, trong lòng bồn chồn. Nếu bây giờ mình ngủ, sáng mai có khi mình sẽ là đứa duy nhất không biết gì. Biết đâu sẽ lạc lõng giữa những câu chuyện rôm rả của tụi nó. Biết đâu sẽ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng. Nghĩ tới đó, cậu lại tiếp tục lướt.

2 giờ sáng.

YouTube đề xuất một video về cuộc sống du học của một vlogger bằng tuổi cậu. Sáng chạy bộ. Tối đọc sách. Lịch trình đâu ra đó, gọn gàng như phim. Minh nhìn lại mình – một thằng nhóc mắt thâm quầng, cả ngày lướt điện thoại mà chẳng làm được gì ra hồn.

3 giờ sáng.

Minh tắt điện thoại. Phòng tối om, nhưng đầu óc cậu thì không. Cậu thức khuya vì sợ bỏ lỡ những gì đang diễn ra ngoài kia. Nhưng chính điều đó lại khiến cậu bỏ lỡ chính mình. Bỏ lỡ những buổi sáng tỉnh táo. Bỏ lỡ những tiết học mà đầu óc cứ lơ mơ. Bỏ lỡ những lần tụi bạn rủ rê mà cậu chỉ biết gục xuống bàn vì quá mệt.

Chúng ta sợ bị bỏ lỡ những gì đang diễn ra, nhưng điều đó lại khiến ta bỏ lỡ chính mình

Chúng ta cứ tưởng mình phải chạy theo thế giới, sợ không kịp, sợ bị bỏ lại phía sau. Nhưng thế giới vẫn chuyển động, dù có hay không có mình. Những câu chuyện hôm nay rồi cũng sẽ trôi vào ngày mai. Những trào lưu mình cố bắt kịp rồi cũng sẽ bị thay thế bởi những thứ mới mẻ khác. Chỉ có sự mệt mỏi là còn đó.

Minh nhìn mình trong gương.

Một thằng nhóc với đôi mắt thâm quầng. Nhưng hôm nay, có lẽ cậu đã hiểu ra điều gì đó. Cậu đặt điện thoại xuống, kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Lần đầu tiên sau rất lâu, Minh cho phép mình ngủ sớm. Và có lẽ, cũng là lần đầu tiên cậu không còn sợ bỏ lỡ nữa.

Thứ Sáu 18/07/2025
Bạn có tâm tư cần lắng nghe?
Chia sẻ cùng với chúng tôi
Gửi
Viết bình luận
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
Bizner
Colorkit
Thiên Long
Flexoffice
Sharpie
Parker
Dymo
Paper mate
loader