Tử tế với mình cũng là một dạng bao dung

Tôi đã từng sợ nói “không”.

Tôi không biết mình bắt đầu như vậy từ khi nào. Có lẽ từ hồi tiểu học, khi cô giáo khen tôi ngoan vì nhường đồ chơi cho bạn. Có lẽ từ năm cấp hai, khi tôi nhận làm bài tập nhóm thay cho mấy đứa bận đi chơi. Hoặc có thể là khi tôi nghe ai đó than buồn và tự nhủ mình không thể bỏ mặc họ được. Cứ thế, tôi quen với việc giúp đỡ người khác. Tôi làm giùm bài tập, giảng lại bài giáo viên vừa dạy, nhường phần ăn ngon nhất trong bữa liên hoan, lắng nghe hết chuyện vui buồn của bạn bè. Họ cảm ơn tôi. Họ nói tôi là người tốt. Tôi mỉm cười, thấy lòng mình ấm áp.

Tôi luôn vui vẻ đồng ý với mọi yêu cầu nhờ vả

Nhưng dần dần, tôi nhận ra một điều: hình như tôi chưa từng học cách nói “không”.

Có những ngày tôi bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng vẫn cố gắng giúp bạn hoàn thành bài thuyết trình. Có những lần tôi mệt muốn ngất, nhưng ai đó gọi điện nhờ vả, tôi lại ngồi dậy nghe. Tôi sợ nếu từ chối, mọi người sẽ buồn. Tôi sợ nếu tôi ích kỷ một chút, tôi sẽ mất đi tình bạn. Thế là tôi cứ tiếp tục. Tôi nhận lời giúp mà không nghĩ đến việc mình có thực sự muốn hay không.

Nhưng dần dần, tôi cũng mệt.

Tôi nhận ra rằng, tôi luôn có mặt khi ai đó cần, nhưng khi tôi buồn thì sao? Không ai để ý. Không phải vì họ vô tâm, mà vì tôi chưa từng để họ thấy. Tôi luôn cười. Tôi luôn nói “không sao đâu”. Tôi luôn tỏ ra ổn, đến mức chẳng ai nghĩ tôi cũng cần được lắng nghe.

Có một lần, tôi bị điểm kém trong bài kiểm tra Toán. Cả buổi sáng hôm đó, tôi chỉ muốn tìm ai đó để tâm sự, nhưng bạn thân của tôi thì bận kể về chuyện crush không nhắn tin lại. Tôi ngồi đó, gật gù lắng nghe, nhưng trong lòng trống rỗng.

Tôi tự hỏi: Có ai thực sự cần tôi, hay chỉ cần sự giúp đỡ của tôi?

Tối hôm ấy, tôi soi mình trong gương. Một thằng con trai với đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi. Tôi nghĩ về những lần mình cố gắng làm hài lòng người khác. Tôi nghĩ về những lần tôi muốn từ chối nhưng lại không dám. Tôi nghĩ về chính mình, và rồi lần đầu tiên, tôi quyết định đặt bản thân lên trước.

Hôm sau, khi một đứa bạn hỏi tôi có thể làm giùm bài tập không, tôi nói “không”.

Tôi nhận ra từ chối không đáng sợ như những tôi mường tượng

Tôi sợ nó giận. Tôi sợ nó nghĩ tôi thay đổi. Nhưng không, nó chỉ nói “Ừm, vậy để tao tự làm”.

Hóa ra, mọi thứ không đáng sợ như tôi nghĩ.

Tôi nhận ra rằng, tôi có quyền từ chối. Có quyền sống vì mình. Có quyền nói “mình không muốn” mà không cần cảm thấy có lỗi. Tôi vẫn sẽ giúp đỡ mọi người, nhưng không phải lúc nào cũng là người đứng ra gánh vác mọi thứ. Tôi vẫn sẽ lắng nghe bạn bè, nhưng cũng sẽ tìm một ai đó để lắng nghe mình.

Và tôi biết, đó không phải là ích kỷ. Đó là cách để tôi không đánh mất chính mình.

Thứ Ba 29/07/2025
Bạn có tâm tư cần lắng nghe?
Chia sẻ cùng với chúng tôi
Gửi
Viết bình luận
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên
Bizner
Colorkit
Thiên Long
Flexoffice
Sharpie
Parker
Dymo
Paper mate
loader